Dù đã đón xuân đến mấy mươi lần nhưng ngày tết đến cũng làm cho mình có cảm giác chờ mong chi đó. Mong một năm mới tốt lành hơn năm cũ về mọi mặt. Cũng háo hức may ít nhất một bộ quần áo mới thay cho bộ cũ vừa đón xuân vừa để đi làm. Như thế năm nào tết cũng có áo mới như thuở còn nhảy cò cò. Và tự nhiên trong ngày đi làm đầu tiên trong năm mới ai cũng có bộ áo mới dù hôm ấy là ngày mặc đồng phục. Rồi những anh chàng cũng lịch sự khen các cô ăn mặc đẹp…Bắt đầu câu chuyện đầu năm một cách dễ thương.
Dù siêu thị bán nhiều loại mứt nhưng cũng vẫn lúi húi làm chút mứt: mứt dừa, mứt mẵng cầu, mứt tắc…dù làm giá thành mắc gấp mấy lần mua. Làm mứt để nhớ ngày còn nhỏ xíu hôm nào cũng xin mẹ cái chảo đã xên mứt xong dù trong chảo chẳng còn gì. Mẹ thương con nên bớt chút mứt trong chảo cho con. Ba nghiêm mặt bảo: “ Đi chơi đi con. Cúng xong tha hồ ăn”. Con thèm lắm không nhịn được. Thi thoảng, bỏ cuộc chơi về xin một cái mứt. Mẹ lại bớt trong chảo cho con. Ngày ấy, trẻ con ít ăn bánh kẹo nên thèm ngọt dữ lắm…Bây giờ sức mẹ yếu nên không dám để mẹ vào bếp nhưng sên xong mẻ mứt con vẫn thèm và xin: “ Con thử xem được không há mẹ”. Mẹ ngồi nhìn con cười mà hàm răng xiên xẹo…
Dù tục đón giao thừa cứ diễn ra hàng năm nhưng chẳng một ai dám xuề xoà. Ai cũng long trọng sắm sửa một chút bông trái để ở bàn phía trước cửa. Những ngày gần tết mệt dữ lắm nhưng không dám ngủ sớm ráng thức cúng giao thừa xong mới ngủ. Ai cũng chờ ti vi chiếu cái đồng hồ đếm ngược còn mười…bảy …sáu…giây. Nhẹ nhàng thay bộ quần áo mới trang trọng thắp nhang. Và lúc ấy ai lên chùa dự lễ đón giao thừa thì cửa nhà ai cũng có bàn cúng giao thừa một cách đồng loạt. Lên chùa lạy Phật gia hộ an lành cả năm cho mọi người. Xin một túi lì xì con con trong có đồng năm trăm giấy màu đỏ làm điều hên đầu năm. Có năm mệt dữ lắm muốn ngủ cho đã mắt nhưng không dám và vẫn tỉnh táo và trang trọng đón giao thừa. Không một ai dám búi sùi trong ngày đầu năm dù rằng dự báo năm mới nền kinh tế không khá hơn năm cũ nhưng ai cũng mong một cái gì bằng phẳng, một cái gì bình lặng không kể kinh tế…Cầu xin cho tâm được an.
Dù ở đi làm xa, dù ở sát bên mẹ cũng bắt đầu năm mới bằng sự mừng tuổi mẹ. Mẹ năm mươi, hay tám chín mươi con cũng mừng tuổi mẹ…Một năm nữa mẹ khỏe để gần gũi với con cháu…Một năm nữa mẹ vượt qua mọi nghịch cảnh để ngồi cùng với những hình hài ngày xưa nằm trọn trong lòng mẹ nay thì quá lớn…Mẹ chỉ những điều lễ nghĩa mà con không chắc là mình đã đúng, mẹ chứng kiến những đám thành thân của cháu nội ngoại…để mẹ vẫn ngồi hong nắng dưới dàn hoa giấy ba trồng ngày xưa…Mẹ ngắm cái nắng lao xao mà ngày xưa con ngờ nghệch đi bắt nắng vào tay và cười nhiều lắm. Khi nắng nằm trên tay và vuột chạy theo gió con lại cười. Mẹ nhanh đút miếng bột cho con…Giờ thì hoa nắng vẫn lung linh và con ngồi bên chân mẹ đón nắng vào tay như ngày nào…
Dù phải vượt hàng mấy trăm cây số với muôn vàn khó khăn và chỉ ở nhà mấy ngày rồi lại vạ vật đâu đó kiếm đường đến công ty. Khó khăn chồng khó khăn mà người ta vẫn cứ về. Vâng, “ Về”. Chữ về sao mà dễ thương không lạnh lùng như chữ trở lại, đến…Về là mình trở lại nơi mà mình phát xuất. Về để ngắm mảnh đất nơi mình được sinh ra, lớn lên và giữ bao kỷ niêm lớn lao mà chẳng nơi nào có được mặc dù nơi khác cao sang nhưng chẳng thân thiết chi cả. Về để “chạm vai gầy áo mẹ”( Phú Quang) cho lòng đỡ nhớ. Dù con mấy mươi tuổi con vẫn mãi là trẻ con của mẹ cần một hương tóc, một mùi ngai ngái trên áo mẹ…nên con về. Chỉ có vài ngày thôi nên con cứ quanh quẩn trong nhà như đang canh giữ báu vật. Mẹ thương nói con đi đâu đó với bạn…Con mời bạn đến nhà và khoe mẹ tao vẫn khỏe…Bạn cười. Nhưng đâu biết con quí phút giây này quá đi thôi nên chẳng muốn mất…Còn những 360 ngày nữa mới gặp lại…lâu lắm mới thấy, mới nắm được và cuộc đời con còn mấy lần nữa hở mẹ…khi mẹ tám mươi…
Dù gì đi nữa tôi vẫn phải đón xuân vào nhà như mấy mươi năm qua và hẹn hò năm đến huy hoàng hơn hẳn nhé xuân. Xuân vẫn ở trong tôi bằng mẹ, bằng nắng hanh hao, bằng gió nhè nhẹ, và đoá mai vàng đầu ngõ. Yêu lắm, tôi tham lam ôm mọi thứ trong cánh tay này. Tôi đang đi trong xuân.
Năm tới mai có nở, nắng có hồng thì tôi vẫn đón xuân như xuân vẫn yêu tôi và chưa bao giờ lạnh lùng với tôi cả.
Diệu Hòa – theo Đạo Phật Ngày Nay
Dù siêu thị bán nhiều loại mứt nhưng cũng vẫn lúi húi làm chút mứt: mứt dừa, mứt mẵng cầu, mứt tắc…dù làm giá thành mắc gấp mấy lần mua. Làm mứt để nhớ ngày còn nhỏ xíu hôm nào cũng xin mẹ cái chảo đã xên mứt xong dù trong chảo chẳng còn gì. Mẹ thương con nên bớt chút mứt trong chảo cho con. Ba nghiêm mặt bảo: “ Đi chơi đi con. Cúng xong tha hồ ăn”. Con thèm lắm không nhịn được. Thi thoảng, bỏ cuộc chơi về xin một cái mứt. Mẹ lại bớt trong chảo cho con. Ngày ấy, trẻ con ít ăn bánh kẹo nên thèm ngọt dữ lắm…Bây giờ sức mẹ yếu nên không dám để mẹ vào bếp nhưng sên xong mẻ mứt con vẫn thèm và xin: “ Con thử xem được không há mẹ”. Mẹ ngồi nhìn con cười mà hàm răng xiên xẹo…
Dù tục đón giao thừa cứ diễn ra hàng năm nhưng chẳng một ai dám xuề xoà. Ai cũng long trọng sắm sửa một chút bông trái để ở bàn phía trước cửa. Những ngày gần tết mệt dữ lắm nhưng không dám ngủ sớm ráng thức cúng giao thừa xong mới ngủ. Ai cũng chờ ti vi chiếu cái đồng hồ đếm ngược còn mười…bảy …sáu…giây. Nhẹ nhàng thay bộ quần áo mới trang trọng thắp nhang. Và lúc ấy ai lên chùa dự lễ đón giao thừa thì cửa nhà ai cũng có bàn cúng giao thừa một cách đồng loạt. Lên chùa lạy Phật gia hộ an lành cả năm cho mọi người. Xin một túi lì xì con con trong có đồng năm trăm giấy màu đỏ làm điều hên đầu năm. Có năm mệt dữ lắm muốn ngủ cho đã mắt nhưng không dám và vẫn tỉnh táo và trang trọng đón giao thừa. Không một ai dám búi sùi trong ngày đầu năm dù rằng dự báo năm mới nền kinh tế không khá hơn năm cũ nhưng ai cũng mong một cái gì bằng phẳng, một cái gì bình lặng không kể kinh tế…Cầu xin cho tâm được an.
Dù ở đi làm xa, dù ở sát bên mẹ cũng bắt đầu năm mới bằng sự mừng tuổi mẹ. Mẹ năm mươi, hay tám chín mươi con cũng mừng tuổi mẹ…Một năm nữa mẹ khỏe để gần gũi với con cháu…Một năm nữa mẹ vượt qua mọi nghịch cảnh để ngồi cùng với những hình hài ngày xưa nằm trọn trong lòng mẹ nay thì quá lớn…Mẹ chỉ những điều lễ nghĩa mà con không chắc là mình đã đúng, mẹ chứng kiến những đám thành thân của cháu nội ngoại…để mẹ vẫn ngồi hong nắng dưới dàn hoa giấy ba trồng ngày xưa…Mẹ ngắm cái nắng lao xao mà ngày xưa con ngờ nghệch đi bắt nắng vào tay và cười nhiều lắm. Khi nắng nằm trên tay và vuột chạy theo gió con lại cười. Mẹ nhanh đút miếng bột cho con…Giờ thì hoa nắng vẫn lung linh và con ngồi bên chân mẹ đón nắng vào tay như ngày nào…
Dù phải vượt hàng mấy trăm cây số với muôn vàn khó khăn và chỉ ở nhà mấy ngày rồi lại vạ vật đâu đó kiếm đường đến công ty. Khó khăn chồng khó khăn mà người ta vẫn cứ về. Vâng, “ Về”. Chữ về sao mà dễ thương không lạnh lùng như chữ trở lại, đến…Về là mình trở lại nơi mà mình phát xuất. Về để ngắm mảnh đất nơi mình được sinh ra, lớn lên và giữ bao kỷ niêm lớn lao mà chẳng nơi nào có được mặc dù nơi khác cao sang nhưng chẳng thân thiết chi cả. Về để “chạm vai gầy áo mẹ”( Phú Quang) cho lòng đỡ nhớ. Dù con mấy mươi tuổi con vẫn mãi là trẻ con của mẹ cần một hương tóc, một mùi ngai ngái trên áo mẹ…nên con về. Chỉ có vài ngày thôi nên con cứ quanh quẩn trong nhà như đang canh giữ báu vật. Mẹ thương nói con đi đâu đó với bạn…Con mời bạn đến nhà và khoe mẹ tao vẫn khỏe…Bạn cười. Nhưng đâu biết con quí phút giây này quá đi thôi nên chẳng muốn mất…Còn những 360 ngày nữa mới gặp lại…lâu lắm mới thấy, mới nắm được và cuộc đời con còn mấy lần nữa hở mẹ…khi mẹ tám mươi…
Dù gì đi nữa tôi vẫn phải đón xuân vào nhà như mấy mươi năm qua và hẹn hò năm đến huy hoàng hơn hẳn nhé xuân. Xuân vẫn ở trong tôi bằng mẹ, bằng nắng hanh hao, bằng gió nhè nhẹ, và đoá mai vàng đầu ngõ. Yêu lắm, tôi tham lam ôm mọi thứ trong cánh tay này. Tôi đang đi trong xuân.
Năm tới mai có nở, nắng có hồng thì tôi vẫn đón xuân như xuân vẫn yêu tôi và chưa bao giờ lạnh lùng với tôi cả.
Diệu Hòa – theo Đạo Phật Ngày Nay
0 comments